Chúng
tôi vừa trở về sau một chuyến du lịch ngắn ngày đi Hồ Bắc – Hồ Nam, Trung Quốc:
Nghi Xương – Trương Gia Giới – Phượng Hoàng cổ trấn. Cả đoàn đều rất hoan
hỉ vì có được chuyến đi lí thú.
Thành công trong chuyến đi liên quan đến một hành trình tour được thiết kế đặc sắc, được tổ chức chuyên nghiệp và có được các hướng dẫn viên tốt. Ghi chép này tôi muốn nói đến hướng dẫn viên Việt Nam: cô Đặng Thị Minh Thu, một bài viết khác tôi sẽ viết về hướng dẫn viên người Trung Quốc: A Cương.
Đoàn du khách 23 người có đa số người trẻ U40, U50. Đối với hướng dẫn viên thì du khách tuổi nào cũng giúp đỡ được, nhưng với đoàn có nhiều người trẻ đang hăng say cuộc sống, đang có nhiều khát vọng thì việc họ phải nghe theo người ít tuổi một cách tuân thủ là khó hơn nhiều so với những người cao tuổi. Người cao tuổi thường nghiêm túc, tuân thủ tốt nhưng khổ nỗi lại hay quên, cứ hỏi đi hỏi lại. Người trẻ hơn thì giỏi nhớ nhưng (cũng khổ nỗi) có chịu nghe đâu mà nhớ, lại không thèm hỏi lại. Đại loại đều như thế, du lịch mà.
Cái
khó của người hướng dẫn là thỏa mãn (tất cả) du khách. Điều đó rất khó vì mỗi người
trong chuyến đi mang đều theo một mong muốn không hẳn giống nhau. Một hướng dẫn
viên có công việc quan trọng số 1 là PHẢI bảo đảm để không xảy ra
sự cố du lịch (thất lạc khách, quên đồ dùng, lạc đường, mất giấy tờ, an
toàn...). Còn lại sự quan trọng số 2, số 3… là làm cho khách vui vẻ, đáp ứng được
nhiều nhất các nhu cầu rất khác nhau của khách (mỗi người một ý). Minh Thu đã
giúp đoàn đạt được cơ bản niềm vui cả chuyến bằng các “kĩ thuật cơ bản”
cộng với các “kĩ xảo nghề nghiệp” để khi thì nói nhẹ như gió thoảng, khi thì
cười giòn giã vô tư như nắng hồng, khi thì xăm xăm hùng hổ như giông bão, khi thì
miệng nói, tay chỉ, chân đi như nước lũ cuốn cuốn cả đám khách trẻ lẫn già…
Tôi nghĩ đó là “kĩ xảo” có được của những người rất nhiều năng lượng và có tình
yêu chân thành với du khách. Bằng những cách đó chúng tôi khó có thể biết được
Minh Thu là cô gái dịu hiền, hay cô ấy là hoạt náo viên, hay cô ấy là người biết
“thuật mê hoặc”. Cứ thế cô ấy đưa đoàn đến và về đã làm vui cho mọi nhiều.
Tôi
là người đã đi vài chục chuyến du lịch quốc tế đến đủ khắp 5 châu nên đã thấy nhiều
chuyện về hướng dẫn viên. Gặp tới hàng trăm hướng dẫn viên mà không nhớ được họ
(cả chuyến đi dài ngày) vì họ chỉ cơ bản đã làm tốt được công việc quan trọng
thứ nhất – công việc nhất thiết phải hoàn thành. Người hướng dẫn viên làm được
những giá trị gia tăng cho khách đều phải là những hướng dẫn viên có tố chất yêu
nghề: tận tụy, nhiệt huyết, truyền cảm hứng và tràn trề năng lượng. Cô Minh Thu
là người có tố chất yêu nghề.
Chúng
tôi mong cô Đặng Thị Minh Thu phát huy tốt những điều tốt đẹp của mình và không
ngừng học hỏi để ngày càng tiến bộ trong sự bồi dưỡng lòng yêu nghề ở nhiều “phiên
bản” cao hơn nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét