Từ
khi về Phòng Sản xuất Cục Hậu cần QK9, chúng tôi được tham gia vào các hoạt động
kinh tế khác như mua bán vật tư, máy móc, thiết bị… Nhờ đó tôi có được một số
chuyến đi công tác ngắn ngày. Tôi còn nhớ đôi chút về các chuyến đi này.
Chuyến đi giao tiền tại Thành phố Hồ Chí Minh: Lần ấy, Phòng Sản xuất có việc gì đó liên quan đến thanh toán bằng tiền mặt tại một Ngân hàng xuất nhập khẩu tại Thành phố HCM. Công việc này liên quan đến trợ lí tài vụ Lê Cao Bính, nhưng ông Chước nghĩ nên cử thêm người đi để bảo đảm an toàn, và thế là tôi được cử đi theo. Tôi nhớ một xe tải có thùng rộng được đánh đến Phòng Tài vụ, mọi người vác mấy bao đựng tiền lên thùng xe. Trong cabin có lái xe và anh Nguyễn Ngọc Lâm (người của Phòng Sản xuất cũ). Tôi và Bính ngồi trên các bao tiền ở thùng xe không mui. Lần ấy có ai đó đã giao cho tôi kí nhận mang theo một khẩu súng K54 không có đạn, chắc ý là để tăng thêm sự an toàn.
Lên
đến Thành phố đã chiều muộn, anh Lâm đưa chúng tôi đến Tòa soạn báo Lao động[1] (văn phòng phía Nam). Chúng
tôi chuyển mấy bao tiền xuống rồi được cô nhân viên dẫn lên phòng ngủ lầu 1.
Khi anh Lâm đưa chúng tôi đi ăn cơm chiều, Bính có vẻ lo ngại, nhưng tôi bảo các
bao tiền đã gắn xi niêm phong nên đi ăn một lúc chắc không sao. Tối đó chúng
tôi không dám đi chơi đâu, mặc dù Tòa soạn báo ở rất gần công viên đẹp. Sáng hôm
sau, anh Lâm đến đưa chúng tôi đi nộp tiền. Đến ngân hàng, người ta đưa chúng
tôi cùng mấy bao tiền vào thang máy đi lên. Tôi và Bính lần đầu tiên đi được thang
máy. Bính có vẻ căng thẳng nhưng chỉ một loáng thang máy dừng để chúng tôi kéo
ra mấy bao tiền đến chỗ Thủ quỹ. Đến đây công việc của tôi xong, còn Bính thì làm
thủ tục giao nhận, nhưng tôi thấy khá nhanh vì các bao đều niêm phong nên bàn
giao thuận lợi.
Chiều
hôm đó, anh Lâm bận đi đâu đó nên chúng tôi lại ngủ lại ở Tòa soạn báo thêm tối
nữa. Tôi và Bính đã được đi chơi một lúc, còn nhớ qua công viên chỗ ít đèn thấy
có vài người trao đổi chuyện gì đó với mấy cô ả lượn lờ công khai. Chuyến này
chỉ có ấn tượng là giao nhận tiền cả bao trên xe tải mui trần và tôi được mang
khẩu súng K54 không đạn.
Chuyến
tôi được cử đi nhận máy KOBUTA. Một hôm,
ông Chước bảo tôi công tác lên Sài Gòn. Tôi ra xe thấy người lái xe là anh Nguyễn
Ngọc Lâm. Anh bảo tôi lên cabin ngồi. Xe đến Cai Lậy thì anh đón Thiếu tá Hai
Nghĩa đi cùng. Buổi tối hôm ấy tôi được đi ăn cơm ở phố Cống Quỳnh với rất nhiều
món ngon được anh Lâm gọi cho 3 chúng tôi ăn tối. Rồi anh lại đưa tôi về Tòa soạn
báo Lao động ngủ, còn anh Lâm và ông Hai Nghĩa ngủ nơi khác. Một chi tiết tôi còn
nhớ là ở Văn phòng Tòa soạn báo Lao động, tôi được gặp nhà văn - nhà thơ Lam
Giang[2] khi mọi người ngồi uống trà
buổi sáng ở ngoài sân Tòa soạn. Mấy anh nhà báo trêu gọi “Giang Nam nhì” – ý nói
so với “Giang Nam[3]
nhất” là nhà thơ viết bài “Quê hương” nổi tiếng. Lần này tôi cũng ở đây 2 tối,
và tôi đã có dịp đến thăm anh chị Quất Hường.
Hôm
nhận máy, xe chở mười mấy cái máy nổ công suất 12CV hiệu KOBUTA, Nhật Bản màu đỏ
mới tinh. Mỗi máy có một cái bao màu vàng rất đẹp đựng các phụ tùng đi kèm. Khi
về Cần Thơ nhập kho, tôi bảo anh Lâm cho tôi xin một cái túi, anh bảo cứ trút các
phụ tùng vào túi khác rồi lấy 1 cái. Cái túi màu vàng sau này tôi đựng các phụ
tùng xe đạp của tôi và còn giữ mãi khi tôi về Hà Nội sau này.
Một
chuyến khác tôi lại được cử đi cùng Bính lên Sài Gòn nhận tiền. Lần này chúng tôi tự đi xe đò nên tôi còn nhớ trước
khi đi, chúng tôi đến chợ Cần Thơ sớm mua mấy kg thịt bò tươi lên biếu anh Quất.
Xe mãi chiều tối mới đến nên mòn bò tươi đi xe nắng nóng cũng không còn ngon nữa,
nhưng chị Hường khéo léo nói thịt bò rất ngon.
Chuyến
ấy Bính nhận tiền về, cũng những bao tải gắn xi, nhưng khi về đến Phòng Tài vụ,
tôi thấy mọi người huy động đến đếm để giao cho anh Thanh (người Thanh Hóa) là
Thủ quỹ của Phòng. Sau này nghe Bính nói đếm xong còn dư so với số tiền trên giấy
tờ.
Một
chuyến đi khác là tôi được đến Trại rắn của QK9 ở Đồng Tâm, Mỹ Tho, Tiền Giang. Đây là cơ sở Nuôi trồng
Chế biến Dược liệu của Cục Hậu cần Quân khu 9. Tôi hoàn toàn không nhớ gì
về nhiệm vụ của chuyến đi này, chỉ biết đến Đồng Tâm tôi được gặp anh Thượng úy
Khải (trước ở Phòng Tài vụ Cục Kinh tế) và anh Trung úy-kĩ sư Thuận (Thuận học
ngành chăn nuôi khóa 20, ĐH Nông nghiệp I vào cùng đợt với chúng tôi). Tại đây
lần đầu tiên tôi được Thuận đưa đi xem những con rắn khổng lồ trong các chuồng
nhốt. Anh Khải đưa tôi gặp ông Tư Dược[4] – huyền thoại rắn miền Tây.
Tối hôm ấy tôi được vinh dự xem một buổi biểu diễn rắn của ông Tư Dược. Buổi biểu
diễn cho rất nhiều người xem (không rõ nhân sự kiện gì). Ông Tư Dược vác con rắn
khổng lồ trên vai vuốt ve cái đầu có cái lưỡi cứ thè ra thụt vào. Rồi một ông –
nghe nói là bạn ông Tư Dược biểu diễn về điện. Ông ấy cắn quả cả chua thì bóng đèn
điện sáng lên, ông ấy sờ vào cả cầu dao điện, cầu dao thì nổ lẹt đẹt bắn tia huỳnh
quang chói mắt mà ông ấy không sao. Buổi biểu diễn đó mọi người nói là “vua điện”
và “vua rắn” thi tài cho mọi người xem. Hôm sau lên xe đò về, tôi còn nghe một người
tình cờ hôm trước cũng xem ngồi chung xe, kể nhiều những chuyện li kì về “vua điện” trong
cuộc sống như đã buộc một dây điện vào người rồi sờ vào cực kia cho những bóng đèn
trên người ông sáng lên…
Đại
loại những chuyến đi này không “thu hoạch” được những điều gì đáng kể về người
lính, chỉ còn lại trong kí ức một vài chi tiết sót vụn.
[1] Sau này tôi được
biết bố anh Lâm là người lãnh đạo ở Tòa soạn này.
[2] Lam Giang
(20/6/1946 - 9/5/2019) tên thật Hồ Sĩ Thành, quê Quỳnh Lưu, Nghệ An, sống tại
thành phố Hồ Chí Minh. Ông là nhà thơ, nhà văn quân đội. quân hàm thượng tá, hội
viên Hội Nhà văn Việt Nam, uỷ viên Ban chấp hành Hội Nhà văn TP Hồ Chí Minh nhiệm
kỳ 2000-2005.
[3] Giang Nam (2/2/1929 –
23/1/2023) - nhà thơ Việt Nam, được biết nhiều là tác giả bài thơ
"Quê hương". Giang Nam tên thật là Nguyễn Sung, quê Ninh Hòa, Khánh Hòa.
[4] Trần Văn Dược (1929 – 19/7/1988), Thầy thuốc Nhân dân, Anh hùng Lao động, thường gọi "Tư Dược". Ông là bác sĩ quân y, hàm Đại tá, nguyên Phó phòng Quân y Quân khu 9, Giám đốc Xí nghiệp 408 thuộc Cục Hậu cần Quân
khu 9.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét