Anh
hướng dẫn viên ấy người Trung Quốc, nói tiếng Việt giỏi, tôi chỉ nhớ tên gọi tắt
là A Cương, không nhớ họ của anh.
Trong
hành trình đi du lịch mấy chục nước khắp 5 châu, tôi chỉ thấy một chuyến đi Nga
và một số chuyến đi Trung Quốc có hướng dẫn viên bản địa biết tiếng Việt Nam.
Khi gặp được người hướng dẫn biết nói tiếng Việt Nam thì du khách vui lắm vì sẽ
hiểu được rất nhiều tri thức tại điểm đến bằng tiếng mẹ đẻ.

Anh
A Cương giỏi tiếng Việt và có lẽ anh đã từng nhiều lần đến Việt Nam nên chúng
tôi trao đổi các tri thức về văn hóa 2 nước rất thuận lợi, tạo điều kiện hiểu
biết nhiều hơn. Tại khu vực đập Tam Hiệp (tỉnh Hồ Bắc), chúng tôi không chỉ biết
đây là con đập lớn nhất thế giới mà còn biết thêm nhiều về công nghệ xây đập hiện
đại trên sông Dương Tử - con sông dài thứ 3 thế giới. Sông này thời Tam Quốc nổi
tiếng có trận Xích Bích (nay ở Nhạc Dương, cách đập Tam Hiệp gần 300km).
Đến Nghi Xương còn biết đây là quê hương của Vương Chiêu Quân (1 trong 4 tứ đại
mĩ nhân của Trung Quốc), đây là quê hương của nhà thơ Khuất Nguyên… Qua Hồ Nam biết
đây là quê hương của Mao Trạch Đông, 3 trong số 10 nguyên soái (Bành Đức Hoài,
Hạ Long, La Vinh Hoàn), 6 trong số 10 đại tướng… thời Mao Chủ tịch. Vào Trương
Gia Giới còn như được thấy hồn Trương Tử Phòng (một trong “Hán sơ tam kiệt”
giúp Lưu Bang dựng nên nghiệp đế nhà Hán) đọng lại trong các khu thạch lâm… Đến
với trấn cổ Phượng Hoàng thấy hồn Thúy Thúy còn lảng bảng trong chuyện tình buồn.
Rồi chuyện người dân tộc Thổ Gia ở Trương Gia Giới, dân tộc Miêu ở Phượng Hoàng
cổ trấn… Quá nhiều câu chuyện vừa thực - vừa hư, nửa truyền thuyết - nửa hiện
thực trong một chuyến đi được hướng dẫn viên tận tình chia sẻ.
Tôi
không có nhiều thời gian để trao đổi với anh vì anh bận rộn, nhưng cũng có vài
trao đổi để anh biết người Việt Nam chúng tôi có liên quan đến 3 chuyện của người
Trung Quốc.
Một
là nơi tôn thờ sự học hành đều nhắc đến
thầy Khổng Khâu (thời Xuân Thu, Trung Quốc). Các Văn Miếu ở Việt Nam đều thờ Thầy
Chu Văn An và Thầy Khổng Tử, cả 2 được coi là “vạn thế sư biểu” (người
thầy của muôn đời).
Hai
là Tết Đoan Ngọ (5-5 âm lịch) ở Trung
Quốc liên quan đến Khuất Nguyên trầm mình trên sông Mịch La và câu chuyện đua
thuyền rồng, ăn bánh ú thì ở Việt Nam chúng tôi cũng có Tết Đoan Ngọ (5-5 âm lịch)
nhưng theo ý nghĩa phồn thực và văn hóa Việt Nam: cơm mới, giết sâu bọ.
Ba
là, Tết Hàn Thực (3-3 âm lịch) ở
Trung Quốc liên quan đến cái chết cháy đau thương trong rừng của mẹ con Giới Tử
Thôi. Người dân nhớ người “trượng
nghĩa” đã chỉ ăn bánh nguội (hàn thực – ăn đồ nguội) trong 3 ngày không đốt lửa.
Người Việt Nam chúng tôi ăn bánh trôi, bánh chay trong ngày 3-3 theo nghĩa “thủy
đoàn” và cũng là lễ cúng gia tiên nhân tiết Thanh Minh.
Thế
đấy, du lịch là cuộc du chơi của những người thanh lịch, lịch thiệp, lịch sự,
được nghe được thấy những điều lịch duyệt, lịch lãm… Đúng là chúng tôi được
một chuyến đi du lịch khá đúng nghĩa.
Lại
liên hệ đến chuyến đi Trịnh Châu – Khai Phong – Lạc Dương – Thiếu Lâm Tự - Long
Môn – Tây An – Mộ Tần Thủy Hoàng, Binh Mã Dũng… năm trước, thấy có nhiều đoàn đến
từ Việt Nam mà rất tiếc không có hướng dẫn viên bản địa biết tiếng Việt mới thấy
giá trị và may mắn khi có được người hướng dẫn bản địa biết tiếng Việt giỏi như
anh A Cương.
Chúng
tôi biết ơn anh nhiều. Chỉ tiếc là khi phải ra cửa an ninh vội vàng quá mà không
kịp bắt tay tạm biệt anh (vì anh còn mải lo chuyện an ninh cho cả chuyến đi của
chúng tôi).