Chuyện “ngủ riêng lâu rồi ông ơi”
Trong
một chuyến du lịch nước ngoài, chúng tôi được đến một điểm du lịch nổi tiếng – là
điểm đến mơ ước của rất nhiều người trong đời. Sáng dậy tôi hỏi vui anh bạn thân:
Tối qua vợ chồng có “đánh dấu” kỉ niệm gì ở đây không vậy? Anh bạn nói nhỏ: Đi du
lịch thì xếp ngủ chung phòng thôi chứ ở nhà ngủ riêng lâu rồi ông ơi. Tôi tự nhủ:
thôi xong, họ đã không ngủ chung nữa rồi!
Chuyện
“lí do ngáy to như sấm”
Một
cô bạn vợ tôi nói đã bắt đầu cho “ông lão” 60 tuổi lên ngủ tầng 3, còn mình thì
chiếm cứ phòng master ông bà đã ngủ chung bên nhau tầng 2. Thế là lại có một đôi
không muốn ngủ chung. Tôi bảo vợ tôi là vì sao bạn ấy lại cho chồng “lên tầng” khi
cả 2 mới vào độ tuổi 60? Vợ tôi bảo cô ấy nói ông ta ngủ ngáy như sấm ai mà chịu
được! Ái chà, thì ra là có “lí do ngáy to như sấm”.
Có
một ông tôi biết rất rõ – vốn dĩ cùng cơ quan, có nhiều lần đi công tác với
nhau – thì nổi tiếng ngáy to, không ai dám ngủ chung phòng, thậm chí còn không
muốn ở gần phòng của ông luôn. Khi chúng tôi hỏi vợ ông ta là làm sao bà chịu được
khi hàng ngày ông bà ngủ với nhau. Bà ấy tỉnh queo trả lời: Ông ấy đi công tác
là tôi không ngủ được vì ngủ chung với ông ấy nhiều năm nên nay nghiện tiếng ngáy
ấy rồi! Lại một thái độ chuyện “lí do ngáy to như sấm”.
Ngủ
chung rồi ngủ riêng, chuyện “thâm cung bí sử” từng nhà. Nghe dzậy chắc gì đã dzậy!
Có lẽ mỗi nhà, mỗi người đều có cái rất riêng mang tính “đặc sản” của mỗi nhà,
mỗi người.
Nhà
tôi thì cũng có những chuyện quanh cái món ngủ chung – ngủ riêng, thậm chí cũng
có khi “hội thảo” hẳn hoi. Mà tôi thích nhất món “hội thảo” vì xưa nay có vô vàn
“hội thảo”, tranh cãi đủ mọi thứ trên đời nhưng chưa có hội thảo nào rút ra được
một kết luận. Vì vốn dĩ “hội thảo” là không có kết luận dứt khoát nên món ngủ
chung – ngủ riêng ở nhà tôi cho đến nay cũng chỉ mới dừng ở mức có thể tham khảo
khi cần thiết!
Tôi
vừa được đọc một tác phẩm “để đời” – bài thơ Ngủ chung – tác giả là một người
thân của bạn tôi. Tôi rất thấm thía cái đơn giản mà thầm kín, vừa dí dỏm lại thâm
thúy của bài thơ này. Khoái nhất là hai câu kết – thời tiết thì bản tính thay đổi:
có nắng mưa, có bão gió, có lạnh, có nóng… mà cái thay đổi còn dữ dội gấp bội ở
“thời tiết” buồng ngủ, thế mà vẫn cứ “kiên trì ngủ chung” mới là kết luận giá
trị.
![]() |
Bài thơ của tác giả T.H.B |
Tôi ước gì mọi người đến cái tuổi tranh luận ngủ chung – ngủ riêng thì cứ tạm dừng ở dạng kết quả “hội thảo” chứ đừng vội đưa ra kết luận gì sớm!
Tôi khi 58 tuổi ngủ riêng giường nhưng chung phòng
Trả lờiXóa