Cận
tử là cảm giác rất khủng khiếp, nhất là khi còn trẻ con. Trước 6 tuổi tôi đã cảm
nhận được cái chết rất gần, chỉ một chút xíu nữa thôi là qua phía bên kia… Nay
ghi lại để thấy mình may mắn còn có được những thú vui tận hưởng cuộc đời. Dù đã
trải nhiều vui buồn trong cuộc sống nhưng phút giây cận tử mới thực sự không thể
nào quên được.
Lần
thứ hai
Tôi
chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi được cha mẹ cho theo những đứa trẻ khác trong xóm ra
sông trước làng tắm trưa hè. Tôi và bọn chúng mon men sát bờ nghịch nước, một
vài đứa biết bơi, tôi khi đó chưa biết bơi đang ở những ngày đầu được đi nghịch
nước như các bạn cùng tuổi.
Bỗng
tôi thấy ai đó kéo chân tôi ra giữa sông và bỏ tôi giữa dòng nước sâu quá đầu
tôi. Tôi chới với trong dòng nước mở mắt thấy một màu vàng đục. Tôi cố vùng vẫy,
uống rất nhiều nước, bất lực chìm dần. Màu ánh sáng vàng đục trước mắt đó cứ mờ
dần, mờ dần... Tôi được ai đó lôi vào bờ và vẫn còn sặc nước, mở mắt thấy sáng
chói mắt. Nước mắt nước mũi giàn giụa nghẹn ngào mãi không nói được. Ngồi một lúc
rất lâu mới leo run rẩy leo được lên bờ đi về nhà.
Thì
ra các anh lớn nghịch ngợm đã lôi tôi ra chỗ nước sâu. Lũ biết bơi thì chới với
bơi vào được còn tôi thì các anh nghĩ cũng thế. Nước đục thế lại rất đông trẻ náo
loạn cả khúc sông nên không ai để ý đến ai. Họ bỏ mặc tôi vùng vẫy. May sao lúc
ánh vàng trước mắt mờ dần, chắc tôi đã đụng phải ai đó và bọn họ đã lôi tôi vào
bờ.
Cái
ánh vàng đục là tôi nhớ rõ nhất: ánh vàng chấp chới, ánh vàng nhấp nháy, ánh
vàng đờ đẫn, ánh vàng khô cứng, ánh vàng đục dần, mờ dần…
Đó
chắc chắn là sự cận tử. Chắc chỉ vài mươi giây nữa là ánh vàng đục vĩnh viễn đông
đặc mãi: đứa trẻ 5 tuổi sau đó sẽ chìm dần trôi theo dòng nước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét