Cận tử là cảm giác rất khủng khiếp, nhất là khi còn trẻ con. Trước 6 tuổi tôi đã cảm nhận được cái chết rất gần, chỉ một chút xíu nữa thôi là qua phía bên kia… Nay ghi lại để thấy mình may mắn còn có được những thú vui tận hưởng cuộc đời. Dù đã trải nhiều vui buồn trong cuộc sống nhưng phút giây cận tử mới thực sự không thể nào quên được.
Lần
thứ nhất
Hồi
đó tôi khoảng 3-4 tuổi…
Tôi
còn nhớ cha đưa tôi ra nằm võng cói, cha ngồi sàng gạo cạnh võng. Chỉ có cây
đèn dầu leo lét trong đêm hè nóng nực. Tôi sốt cao, rất đau ở 2 đầu gối như có
những con dòi đục khoét bên trong, hình như tôi ti tỉ khóc và lịm dần.
Tôi
bỗng thấy trong vùng trời tối đen kịt, tôi đang ở bên này con sông. Hai bờ sông
có 2 người khuôn mặt vuông đen sì to lớn, hai người này cứ đổi nhau nhảy từ bờ
này sang bờ kia, tay chống vào đầu gối, miệng gào thét dữ dội, gầm ghè giận dữ.
Tôi
chết lặng đi chỉ còn nghe thấy tiếng gào thét của 2 người đó như chực chờ sẵn
đưa tôi qua bên kia sông tối đen trong tiếng gào rú và tiếng gió vùn vụt khi 2
người tay chống gối nhảy qua nhảy lại giữa 2 bờ sông.
Có
lẽ vào giữa buổi sáng hôm sau tôi nhìn thấy cha mẹ tôi đang đứng cạnh với tấm vải
ướt trên trán và tôi nghe được cha nói: nó tỉnh lại rồi, chắc không ra đi như mấy
anh chị nó…
Sau
này tôi mới biết rõ hơn rằng trước tôi nhà đã có 8 anh chị ra đi ở độ tuổi của
tôi (1-3 tuổi) và đều do căn bệnh sốt cao rồi chết rất nhanh. Sốt cao là nguyên
nhân của vô số bệnh tôi không rõ đó thực sự là loại bệnh gì. Một người anh sinh
ra trên tôi và 7 anh chị khác trước đó cũng đều mất khi đã biết đi, biết nói…
Chắc ông bà linh thiêng và các anh chị đã phù hộ để tôi không bị 2 vị mặt đen
đó đưa đi.
Hình
ảnh cứ mỗi khi tôi ốm, nhất là khi sốt cao sau này tôi vẫn thường thấy rất rõ 2
vị đàn ông mặt vuông đen kịt lần đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét