Hồi tập nói, Tủn bắt
chước rất nhanh những gì ai đó đọc cho. Chẳng hạn như đọc bài thơ ‘Nhện kia...’,
bài hát ‘Quả gì... Quả hế’. Bố Tỏn đọc cho Tủn nghe một bài thơ mà bố thuộc từ
hồi đi học (nhưng không nhớ của ai) như sau:
‘Hôm nay trời nắng như
nung
Mẹ em đi cấy phơi lưng
cả ngày
Ước gì em hoá thành
mây
Em che cho mẹ suốt
ngày bóng râm’
Tủn thuộc ngay sau
2-3 lần đọc, cứ mỗi khi bố đọc trước một câu thì Tủn đọc ngay được câu đó hoặc
các câu còn lại.
Hôm sau khi nhắc lại
chuyện đó, Tủn không thể đọc được như hôm trước cũng như các bài trước đã dạy.
Thật bất ngờ, mỗi khi nhắc đến chuyện đó, Tủn đều bắt đầu bằng từ ‘nung’ như
sau.
Nung... Hôm nay
trời...
Nung... Mẹ em đi
cấy...
Nung... Ước gì...
Nung... Em che...
Và từ ‘nung’ có vẻ
làm Tủn khoái chí lắm nên ngay cả khi ăn, mặc dù mồm ngậm đầy cháo mà vẫn cứ ‘nung...’, ‘nung...’ luôn miệng làm cháo chảy tràn ra và
tít mắt cười một mình. Mấy ngày sau, ‘nung’ trở thành từ khởi đầu cho tất cả
các câu chuyện về tập nói của Tủn. ‘Nung’ còn trở thành lời nhắc cả khi ru ngủ
hàng ngày.
- Tủn: ‘Nung...’
- Mẹ Tủng: ‘Ba bà đi
bán lợn sề’
- Tủn: ‘Nung...’
- Mẹ Tủng: ‘Bán thời
chẳng được...’
Còn Tủn thì cứ ‘nung...
nung...’ mãi cho đến khi ngủ say. Cả trong giấc ngủ, Tủn vẫn cười mơ dường như đang
một mình ‘nung.., nung...’
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét