Hôm đó trước khi ăn, cả nhà cùng đọc được một chuyện rằng
ở xứ nọ có một anh thanh niên (trí thức) và một ông nông dân cùng ngồi trong 1
khoang tàu hỏa. Để đỡ nhàm chán, anh thanh niên nghĩ ra cách đố nhau ăn tiền
giữa hai người. Ông nông dân cho rằng ông ta già hơn, biết ít hơn nên sẽ không
công bằng nếu tiền thưởng phạt như nhau. Cuối cùng cả hai đi đến thống nhất là
nếu ông nông dân đố mà anh thanh niên không trả lời được thì anh ta mất cho ông
nông dân 5 đồng, còn ngược lại, nếu anh thanh niên đố mà ông nông dân không trả
lời được thì ông sẽ mất 2 đồng. Ông nông dân đố trước: - Con gì trên núi khi đi
lên thì đi 3 chân, khi đi xuống thì đi 4 chân? Anh thanh niên nghĩ một lúc
không trả lời được nên mất 5 đồng. Đến lượt anh ta đố: - Trí tuệ nhân tạo là
gì? Ông nông dân không suy nghĩ gì lấy ngay 2 đồng (trong 5 đồng vừa kiếm được)
đưa cho anh thanh niên... Tất nhiên chuyện đố của họ nhau sau đó không còn gì
hay ho nữa.
Trong bữa ăn đó, mọi người đều cười khen ông nông dân
thông minh, chỉ mỗi Bà cụ Tôn thì tỏ ra không thèm nghe chuyện vớ vẩn, nếu có
hỏi thì chắc chắn sẽ được nghe: - Tao chả đọng!
Khi ăn xong, có 3 "kẻ" được "lên
trên" trước (không phải dọn dẹp). Chị Tủn lén đi trước để học, Bố Tỏn và
em Téng cùng lên cầu thang sau. Bố giả vờ đi lên bằng cả 2 tay và 2 chân (bò
lên). Téng thấy hay quá bèn chui vào bụng ông Bố để cùng đi kiểu 4 chân. Thế là
chuyện đố lúc này xuất hiện: - Con gì đi lên cầu thang bằng 8 chân, còn đi
xuống thì 4 chân? Téng còn đề nghị đổi cho khó hơn: - Khi xuống đi bằng 2 chân
(Bố Tỏn sẽ cõng Téng khi đi xuống).
Và thế là tiếng cười hôm ấy "ở trên" rất to và mọi
người đều tin rằng bà Tủng khi "lên trên" sẽ không thể trả lời đúng câu
đố này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét