Hành
trình từ Hới vào chỉ còn mấy chuyện gọi là vui tếu táo của lính. Vả lại, hành
trình 4 ngày 3 đêm cũng đủ dài cho mấy trăm lính ngồi bên nhau nên chuyện rồi cũng
cạn, những tếu táo bước vào pha ‘phá cách’ trêu nhau.
Chuyện
thứ nhất
Cuối
buổi sáng ngày thứ 2, mọi người thấy mệt mỏi ngứa ngáy, ai cũng nghĩ vào miền
Trung bắt đầu nóng hơn, lại mấy ngày không được tắm. Bỗng một thằng phát hiện
ra ‘sự kiện khủng khiếp’: những con rận béo núc trong áo quân phục nhàu nát. Thế
là cả bọn cởi áo, vạch quần tìm rận trên tàu. Mấy chục chàng cởi áo tìm rận tạo
ra những trận cười ran: tao lại thấy thêm 1 con, tao thấy một hàng trứng rận trắng
phau, chỗ này tao tìm được 2 vợ chồng rận ôm nhau… Đôi kẻ còn như anh AQ trong
truyện Lỗ Tấn thấy mình bắt được ít rận hơn thằng bạn bỗng nổi ghen. Ha ha ha, đoàn
tàu của năm 1981 chở toàn kĩ sư, bác sĩ-sĩ quan được đào tạo bài bản từ miền Bắc
XHCN và nước ngoài về đều bị bọn kí sinh trùng nguy hiểm bẩn thỉu tấn công. Bọn
chúng ‘được hưởng’ từ dòng máu trí thức vô số những tư tưởng mới, kiến thức mới.
Khi chấy rận tấn công trí thức thì trí thức làm mồi cho chấy rận còn trí thức
chung sống với chấy rận thì trí thức có bị nhiễm bản năng chấy rận để ‘kí sinh’
vào chế độ, ‘kí sinh’ vào niềm tin XHCN? Ôi, Trí thức – Chấy rận!!!
Đúng
là con người cao quý lúc này, bần tiện lúc kia, mà lại bần tiện cả đoàn luôn. Cao
quý và bần tiện gần nhau quá, gần như một cái trở tay.
Có
thể nói đoàn tàu chở chấy rận di cư từ Bắc vào Nam theo lính hay cả đoàn lính mang
theo tàu cả một binh đoàn chấy rận nhập cư trái phép vào Nam? Chúng rất ghê tởm
nhưng được ngụy trang trong hình hài của những chàng kĩ sư, bác sĩ-sĩ quan danh
giá. May quá, bọn này vô tình bị nóng miền Trung phát hiện và nhanh chóng bị tiêu
diệt trong những giờ nhàn hạ trên hành trình dài. Suýt nữa bọn chấy rận này thắng
trong cuộc đổ bộ vào Nam đầy mưu lược ‘kiểu chấy rận’.
Chuyện thứ hai
Khi
tàu qua các hầm ở đèo Hải Vân, cả bọn ngơ ngác thấy bỗng nhiên tàu tối đen giữa
ban ngày. Khi ánh sáng trở lại mọi người phát hiện ra tàu vừa qua hầm xuyên núi.
Sau những hầm đầu tiên, khi bộ đội nhìn thấy hầm thì kêu to: tàu sắp vào hầm. Mọi
người ngồi chờ toa tàu sáng lại để đoán hầm dài ngắn bao nhiêu.
Thế
rồi 1 lần tàu vào hầm, trong bóng tối bỗng có chàng kêu oai oái. Tiếng kêu thất
thanh: đừng đánh, đừng đánh, mẹ thằng nào đánh tao… Khi tàu qua hầm, mọi người thấy
chàng tên Khanh mặt đỏ gay, đau đớn chảy nước mắt. Mấy đứa ngồi bên mặt tỉnh
queo. Thì ra Khanh bị ‘đánh hội đồng’ khi tàu vào hầm, chẳng biết kẻ nào, chẳng
biết vì sao từ cái lũ mặt tỉnh queo ấy. Có kẻ cũng hơi quá tay một chút nên Khanh
bị đau thật.
Khanh
là kĩ sư Trồng trọt học trường Đại học Nông nghiệp I. Hồi cùng học sĩ quan dự bị,
chúng tôi đã biết Khanh thường xuyên bị trêu chọc. Khanh quê Thái Bình, người thấp
nhỏ, da trắng, mắt hơi lé, nụ cười rất “đĩ’ nhưng lại dễ tin người, không hiểu được
các bạn trêu thật hay đùa vì thế bị ‘hành hạ’ đủ kiểu chỉ để cười. Khi ở Sơn Tây
có bạn gọi Khanh ra nói rằng Khanh có bạn gái đến chơi đang đợi trên phòng đại đội.
Thế là Khanh lao đến hỏi, không thấy bạn mới biết bị lừa. Lại có lần bọn thích
trêu nói có người hỏi thăm Khanh đang ở mé đồi gần làng, hình như ở quê lên.
Khanh vội tìm đến thì gặp một lũ bộ đội bảo Khanh vào quán ăn kẹo dồi, uống nước
chè rồi đợi. Sau đó bắt Khanh trả tiền cho cả lũ rồi mới dẫn đi. Khanh trả tiền
xong thì cả lũ bỏ chạy, Khanh lại ăn quả lừa.
Sau
đó, mỗi khi tàu vào hầm là Khanh bỏ chạy ra xa đám ‘mặt tỉnh queo’ để tránh bị
tra tấn kiểu ‘hội đồng’. Có lúc chẳng có hầm nhưng có chàng kêu tàu sắp vào hầm
để Khanh chạy rồi cười với nhau. Vui được một chặng đường dài.
Chuyện
của Khanh có dịp tôi còn nhắc thêm (Khanh cũng được phân công về Cục Kinh tế Quân
khu 9 cùng chúng tôi) với những pha ‘dở khóc dở cười’ kiểu đó.
Còn
một chuyện nữa cũng đáng nói là khi tàu dừng khá lâu ở 1 điểm ngoài ga cung đèo
Hải Vân. Bộ đội thấy ngay bên dưới có một suối nước trong xanh. Trời về chiều nắng
nóng nên ai thấy cũng muốn được tắm. Bỗng một đoàn 7-8 lính lao ra khỏi tàu đi
xuống suối tắm. Nhìn họ tắm mà thèm quá, bơi lội trong làn nước trong xanh giữa
cảnh núi non xanh ngắt hữu tình. Nhiều kẻ định lao theo thì tàu hú còi và xịch
xịch chạy nhanh dần. Đám tắm dưới suối vội lao lên nhưng không kịp nữa rồi. Bộ đội
nhìn xuống áy náy cho bọn tắm cởi trần vẫy vẫy áo cho tàu dừng lại, vừa vẫy vừa
chạy theo tàu…
Nghe
nói bọn này sau bắt xe kịp trở lại tàu ở ga Đà Nẵng. Chắc mấy chàng gan góc này
không bao giờ quên được cảm giác suối mát lành và cảm giác giật mình khi tàu chạy
bỏ rơi chúng.
Từ
đây vào Nam chúng tôi chỉ còn thấy những hình ảnh mới lạ khi tàu vào các ga chứ
không còn gì đáng nhớ. Nào là từ ga Đà Nẵng vào Nam bọn lính cãi nhau sao tàu lại
lôi ngược ra Bắc, nào là ga gà, ga đường phèn, ga xoài, ga mực khô… trong hành
trình khi thấy những cư dân địa phương bán những sản vật trước các cửa toa tàu.
Càng vào sâu, bộ đội đều mỏi mệt nên không có trò tếu táo gì hay ho nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét