Chủ Nhật, tháng 1 05, 2025

Những chuyện dễ gì bắt chước được (Chuyện 2)

 

Khi chúng tôi chuẩn bị ra trường, kí túc xá bố trí chúng tôi ở nhà A1 (nơi chúng tôi đã từng ở năm thứ 2 đại học). Khi đó những người ở gần trường có thể về nhà viết Báo cáo thực tập tốt nghiệp (các trường khác gọi Đồ án tốt nghiệp hay gì đó) hoặc ngồi chờ giáo viên hướng dẫn đọc để chỉnh sửa báo cáo.

Tôi ở cùng phòng với anh Nguyễn Mạnh Đ. lớp KT20B. Anh Đ. có tài kể chuyện, rất nhớ những chuyện hồi anh ở chiến trường làm lính trinh sát. Chuyện vui có, tiếu lâm có, và cả nhiều chuyện tôi không biết anh kể có đúng không, nhưng chỉ biết đó là những chuyện rất có lí. 


Một trong những chuyện anh kể như sau:

Hồi ở chiến trường anh đã xung phong vào lính trinh sát. Vì lính trinh sát rất nguy hiểm nên khi anh xung phong vào, anh đã được đơn vị tuyên dương về tình thần dũng cảm. Anh nói, vì minh mưu trí nên tụi ngụy không thể bắt được, vả lại kỉ luật bọn ngụy không nghiêm nên đêm gác thường túm tụm hút thuốc. Mà thuốc salem của chúng thơm kinh khủng, nghe mùi thuốc là tìm ra bọn chúng đang ở đâu, thành ra bộ đội trinh sát ta vào căn cứ địch khá dễ dàng. Đó là điểm thứ nhất.

Khi đi trinh sát, việc quan trọng nhất là nắm được các điểm cần thiết để về báo cáo như vị trí chỉ huy, nơi đặt súng máy, nơi lính gác đi tuần, giờ đổi gác… Đó là chuyện nhỏ. Chuyện rất cần thiết đối với mình là phải tìm được chỗ ẩn nấp an toàn khi quân ta bắt đầu tấn công vì đây là lúc bọn chúng có ưu thế nhất và bộ đội ta bị thương vong nhiều nhất.

Đến ngày tấn công, mình bao giờ cũng tìm cách đăng kí được suất đi đầu với nhiệm vụ vào trong căn cứ địch nổ quả bộc phá đầu tiên làm hiệu lệnh xung phong. Là lính trinh sát nên biết rõ hơn căn cứ địch, vì thế bao giờ cũng được cấp trên cử vào trước. Đúng giờ quy định thì nổ quả bộc phá vào điểm quan trọng làm hiệu lệnh tấn công. Mình vào trong nhận vị trí đánh bộc phá, đến đúng giờ quy định, mình làm cái oàng, xong thì rút ngay vào chỗ hôm trước đã xem xét kĩ. Thế là 2 bên bắn nhau chết như rạ, mình nằm im trong chỗ ẩn kín chờ tàn cuộc chui ra. Các trận ta thắng thì yên trí thế nào cũng được tuyên dương, còn gay nhất những trận ta thua, không tấn công vào được thì rút lui ra mới là chuyện khó. Nhưng với tài mưu trí của mình thì sao mà lại không thoát được chứ. Có lần phải nằm lại bên trong căn cứ địch hôm sau mới rút ra trở về đơn vị. Mà những trận như thế mình càng được cấp trên tin cậy và tuyên dương.

Thế mới biết anh còn sống được để trở về hôm nay là cả quá trình mưu lược để thoát thân mà luôn được tuyên dương là người dũng cảm. Chuyện anh kể đúng sai thì khó kiểm chứng được nhưng cái có lí thì đã hẳn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét