Lại
một lần khác tôi nghe anh Nguyễn Mạnh Đ. kể chuyện sau đây khi chúng tôi đang
chuẩn bị Báo cáo tốt nghiệp Đại học.
Khi
anh Đ. vào bộ đội và chuẩn bị cưới vợ thì được lệnh đi Nam. Anh và người yêu thống
nhất cứ cưới rồi đi, sống chết có số. Nhưng bên nhà bố vợ khó tính lại sợ anh
đi Nam hi sinh thì con gái mình khổ, thế là chưa muốn cho cưới. Anh còn nói người
yêu mình khi đó đã có thai rồi nên 2 người quyết tâm cưới. Còn mấy ngày nữa thì
đơn vị đi Nam, anh nghĩ ra một kế: viết thư cho bố vợ, nhưng trong thư
anh viết nội dung là như để gửi cho bố mẹ đẻ ra mình.
Đại
loại thư viết như sau: “…Con và người yêu con đã thống nhất sẽ cưới trước
khi con đi Nam vì chúng con đã có đứa con trong bụng vợ tương lai của con. Khi nào
cháu sinh ra, chúng con nhất thiết phải nhờ bố mẹ giúp. Tuy nhiên bên gia đình bố
vợ chưa muốn cho cưới vì lo con đi Nam không biết khi nào về. Con cũng vừa viết
thư cho ông bố vợ tương lai nói rõ nếu ông ấy không đồng ý thì con cũng đành chịu
vậy. Bây giờ con ra bưu điện gửi thư cho bố và ông bố vợ tương lai luôn để nói
rõ tình hình, mong bố mẹ cứ yên tâm để con đi Nam và sau này có gì thì bố mẹ giúp
đỡ nuôi đứa con cùng vợ con”…
Thế
là làm như kiểu cho nhầm thư vào phong bì, ông bố vợ tương lai đọc thấy thế
đành giục con gái báo ngay nhà trai để chấp nhận cưới gấp trước khi anh Đ. đi
Nam. Đám cưới xong hơn chục ngày sau thì anh đi. Thật ra sau khi cưới, vợ mới
có mang nên sau này anh cũng không lo bị chửi mà hai nhà đều nói (nói riêng với
nhau thôi) rằng con so thì vẫn có thể đẻ dư ngày. Thế là xong được vụ “cản
cưới” của ông bố vợ. Ngoài ra cũng vì động lực đã có đứa con nhỏ mà mình đã
có rất nhiều mưu mẹo trong chiến trường hơn mấy thằng ranh như kiểu chúng mày bây
giờ học hết đại học cũng chưa biết yêu là gì.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét