Lại câu chuyện về anh Đ.
Những
ngày chờ thi tốt nghiệp Đại học, anh Nguyễn Mạnh Đ. hôm nào cũng đi cái xe đạp
lọc cọc vào các làng quanh trường để lân la trò chuyện với dân. Anh có tài nói
chuyện nên đi gặp dân kể vài chuyện bộ đội đánh nhau thì dân mê tít, cứ gọi là
uống trà, hút thuốc lào thoải mái, có khi còn được bữa ăn miễn phí…
Hồi
đó nhiều nhà dân đã mua được cái quạt “con cóc” của mậu dịch quốc doanh. Điện
nông thôn thì chập chờn lúc có lúc không, lúc mạnh lúc yếu nhưng có cái quạt “con
cóc” cũng là oai lắm rồi.
Trong
lúc chuyện trò, anh thường cầm lên xem cái quạt và khen chê một hồi rồi về. Khi
về không quên nói với chủ hôm nào cháu rỗi lại ghé thăm bác uống nước. Vài ngày
sau anh trở lại thì được nghe ông chủ nhà nói: "Cái quạt “con cóc” dạo này chán
quá, mấy hôm này cứ chạy lờ đờ rồi nóng ran lên thành ra không dùng được, thôi
ra sân ngồi cho mát". Anh cầm lên xem một hồi rồi nói: “Cái này cháu sửa được.
Cháu về lấy đồ rồi chiều vào sửa cho bác”.
Thế
là chiều anh vào với cái tuốc-nơ-vít cầm tay, anh tháo, chỉnh gõ một lúc thì quạt
lại quay vù vù, cả chủ lần khách đều sướng. Ông chủ mời cơm và khen anh có tài
lại nhiệt tình, lần sau trong xóm có quạt nhà ai hỏng thì ông sẽ giới thiệu để
anh giúp. Từ đó anh lân la cả xóm ấy một vòng, rồi thì quạt “con cóc” cả xóm đều
có vấn đề và đều được anh chỉnh sửa ngon lành “hơn cả trước đây”.
Anh
bảo: “Có gì đâu, loại quạt này quay trên 2 cái bạc bên trong, tớ cứ cầm lên
xem là vặn mạnh tay một cái, cái bạc lệch vị trí liền, thế là trục trặc, “quạt
lành thành quạt què”. Hôm sau quay lại hì hục mở ra, gõ lại bạc đúng chỗ, thế
là quạt lại ngon. Cứ thế tớ thành thợ chữa quạt cho cả mấy làng. Mình cho nó tí
bệnh, mình có thuốc chữa nên hỏng lại lành 100%. Tha hồ “cơm bưng nước rót” lại
có mấy đồng tiêu vặt chứ như lũ chúng mày, hơn hai chục tuổi mà chỉ xin tiền
nhà, sau này vợ con chúng mày có mà ăn cám”.
Tôi
cười nghĩ rằng trong chiến tranh chỉ có lính trinh sát cỡ như anh chúng ta mới
thắng được giặc và anh không thể chết trong chiến trận được. Nay trong thời bình
thì tất nhiên anh không thể “chết” vì nghèo được.
Sau
này anh làm Chủ tịch huyện T. tỉnh Nam Định. Tôi gặp lại anh khi anh đến thăm
con anh cũng học ở ĐH Nông nghiệp I. Tôi thầm nghĩ những người như anh thì chắc
con anh khó lòng theo được tầm cỡ người cha. Con không hơn được cha là… gì
nhở!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét