Gọi
là một thuở với Trần Hữu Giang – Lê Hữu Ảnh – Lê Cao Bính, nhưng là tới gần hết
9 năm trời. Một thuở trẻ trai ngờ ngệch!
Vào
những tháng của mùa thu 1984, chúng tôi xuất ngũ nhận công tác ở những miền đất
mới. Cũng từ đó, chúng tôi thực sự chia tay cái thuở “chung sống” cùng nhau.
Riêng tôi nghĩ, sự chia tay đó tất yếu phải đến. Việc chia tay đó là duyên
phận một thời và rất may là lại chưa thể “hết duyên” với nhau.
Rõ ràng thời cuộc tạo ra duyên phận của chúng tôi. Tôi đã dành hẳn một chuyên mục dài (Page: Thời cuộc và duyên phận với các Label dự định viết 6 mục lớn[1]). Sau khi đã viết được vài chục bài lại thấy rằng: thật khó để tách một sự kiện nào đó trong 9 năm ra khỏi chúng tôi vì hình như chúng tôi đều có mặt tham dự hoặc chứng kiến. Nhưng cái lạ là sau khi đã “mỗi người mỗi ngả” thì vẫn có rất nhiều sự kiện lại vẫn như đang có cùng nhau! Tại sao vậy? Đó là câu hỏi cần tiếp tục lí giải thêm, hay cái duyên vẫn đang cùng nhau trong mỗi biến đổi thời cuộc?
Những
tính cách khác biệt
Chúng
tôi có nhiều khác biệt: tính cách, sở thích, hướng phát triển năng lực,…
Nếu khi chỉ có 3 chúng tôi thì đương nhiên các ý kiến có tính “định hướng” thuộc
về Giang: 2 người còn lại cứ tự nhiên cuốn vào ý nghĩ của Giang mặc dù ý nghĩ
đó đến rất tự nhiên và “cực nhanh” bằng một chuyện vui cười nào đó. Còn nếu có
đông hơn 3 chúng tôi thì chắc chắn số hơn đó khó lòng có được ý kiến gì đáng kể
tạo ra đa số. Lại nhớ hồi bộ đội ở Ba Vì, một hôm cả một nhóm đông vì tò mò mà đi
đến cột phát sóng Đài Phát thanh Đông Dương. Cái cột sắt cao cỡ trên 100m đặt trên
ngọn đồi, xung quanh người ta làm mấy cái cột chăng dây sơ sài như để gợi một mốc
giới cấm người không được vào sát phía trong chân cột. Nghe có tiếng kêu ru-ru của
gió hay của điện gì đó từ phía cột phát sóng. Mọi người đứng nhìn, bàn luận và định
ra về. Bỗng thấy Giang một mình bước vào phía trong và làm trò “đánh dấu”. Rồi
cả bọn bắt chước làm cái trò ấy, cùng cười nghiêng ngả ra về. Rõ ràng nếu chỉ đứng
nhìn thì làm sao có được “kỉ niệm đánh dấu” vừa hiểm nguy vừa bùng nổ sảng khoái
lúc ấy? Rõ ràng Giang đã “định hướng” và tiên phong đầu đàn!
![]() |
Chúng tôi ở rừng Trà Sư 12/2023 - minh họa thời cuộc chung con thuyền duyên phận |
Về tính cách, nếu dựa theo
hành vi thì[2]
rõ ràng Giang thuộc nhóm thống trị (đôi khi cũng có chút bị ảnh hưởng
khi gặp kẻ thống trị khác mạnh hơn); Ảnh thuộc nhóm tuân thủ và một phần
bị ảnh hưởng; còn Bính thuộc nhóm ổn định (vì ít bị tác động ngay của thống
trị nhưng cũng rất khó bị ảnh hưởng, còn tuân thủ thì có lẽ khá lơ mơ).
![]() |
Thăm đền Nguyễn Trung Trực 12/2023 - một cơ hội tụ đủ 3 người |
Nếu
chia tính cách theo cặp đặc điểm thì[3] Giang thuộc vào 3 nhóm: Hướng
ngoại/Trực giác/Linh hoạt (linh hoạt nhiều hơn nguyên tắc); Ảnh thuộc vào 3
nhóm: Hướng nội/Cảm nhận/Cảm xúc (cảm xúc nhiều hơn lí trí) và Bính thuộc
vào 3 nhóm: Nguyên tắc/Lí trí/Trực giác (trực giác nhiều hơn cảm nhận).
Về sở thích: Giang có sở
thích vận động (tính cách hướng ngoại), thuộc người thích giao lưu, hoạt
động, thể thao. Ảnh thích các thứ thuộc tính cách hướng nội: đọc sách,
viết lách, sưu tầm… tức là có thiên hướng khép kín trí tuệ. Bính có sở thích
đánh cờ tức là Lí trí, có khả năng phân tích, lựa chọn. Đại loại thế!
Hồi
ấy Bính là tên cao cờ, khó lòng có kẻ nào đọ được Bính trong những ván cờ tướng
dân dã cởi trần các buổi chiều chờ cơm. Chẳng hạn: Vũ Minh Châu ngày nào cũng
chào thua mà vẫn ngồi “hầu” nhau rất tâm đắc. Bình “Hũ” thì thua có hục hặc đôi
chút, nhưng hục hặc vì cái tội tại “hớ hênh sơ hở tí tẹo” nên thua chứ “tầm cờ”
thì không hề thua. Trong món này tôi chưa từng thấy Giang nhìn vào bàn cờ chứ
không nói là cầm quân (mà hình như Giang không thuộc cả tên cả quân cờ!). Còn
tôi thì chắc chắn tôi biết chơi, nhưng ngay cả theo dõi đủ một ván tôi cũng
không hứng thú gì. Có lẽ tôi sợ nhất món “đấu tay đôi” vì ngay cả công việc sau
này tôi cũng thích làm các chi tiết “rất một mình”. Mà món cờ bạc kể cũng lạ,
tôi biết chơi nhiều thứ: tam cúc, cờ tướng, cờ vua, cờ vây, tú lơ khơ các kiểu,
kể cả khó như tổ tôm tôi cũng rành hết. Nhưng sao tôi không tìm được hứng thú
khi chơi những món này nhỉ? Nếu chơi tổ tôm 120 quân kiểu 5 người thì tôi cũng
đã từng cầm bài, tính nước, đã từng ù đủ kiểu như suông, tôm, thông tôm,
lèo, thông lèo, thập hồng lèo, chi nhảy, kính cố (trừ chưa được ván ù thông
tôm – chi nhảy và ù kính tứ cố) nhưng tôi vẫn thích chơi tổ tôm kiểu
phá “ngũ môn” hơn – nghĩa là chơi tổ tôm một mình phá 5 cửa. Rõ ràng các loại cờ
bài có gì đó không hợp với tôi.
Tôi
chỉ có một sở thích từ bé đến nay vẫn chưa bỏ được: đọc sách. Bây giờ vẫn
thích đọc, mắt kém ngại đọc sách giấy nên chuyển sang đọc sách nói.
Mỗi ngày vài ba giờ nghe đọc sách vẫn được, đủ các loại sách, cũng không hẳn mê
thích riêng loại sách nào.
Món
cờ-bài thì tôi chưa từng thấy Giang bén mảng, còn sách thì tôi thấy Giang không
mê nhiều lắm, đọc như là để đọc thôi. Đọc một lúc rồi lâu lâu lại thấy lấy cái
lược chải chải mớ tóc dày và đẹp, có khi ngâm nga gì đó, chắc cũng không nhớ
mình vừa đọc cái gì. Mà Bính thì món đọc sách cũng ít thấy, nhưng báo thì không
thể không có. Bính đọc báo để nhớ rất lâu và rất sâu đến từng chi tiết sự kiện,
nhất là các sự kiện liên quan đến con số: ngày tháng năm, con số ấy tính nhẩm
ra các phép so sánh khác nhau (chẳng hạn tiền tính theo người, người tính theo
diện tích, sản lượng theo sào bắc – trung – nam) hay ngày đó ta thắng trận nào,
ông nào chỉ huy, tên người, tên đất…
Như
vậy, ít ra thì đã rõ một tí khi nhìn vào sử dụng thời gian rỗi hàng ngày khi còn
ở với nhau: Ảnh – đọc sách; Bính – cờ tướng; Giang – vận động.
Số
phận cuộc sống : Vậy số phận cuộc sống cho mỗi kẻ thế nào? nghề nghiệp theo đuổi
là gì?
Từ
nghề nghiệp: tuy cùng đều xuất phát là kĩ sư kinh tế nông nghiệp nhưng theo đuổi
nghề nghiệp đã đưa Giang thành chuyên gia cao cấp ngành giao thông vận tải;
Bính là chuyên gia cao cấp ngành quản lý lâm nghiệp trong quản lý tổng hợp
(lãnh đạo ngành, địa phương); Ảnh là giảng viên cao cấp ngành giáo dục đại học.
Cả 3 đều thuộc nhóm chuyên gia cao cấp - nhưng khác nhau ở các ngành.
![]() |
Lại một dịp gặp nhau 2025 - mắt nhìn 3 hướng như một biểu hiện tình cách và sở thích không giống nhau |
Sau khi xuất ngũ, cơ bản cả 3 đều tận tụy với các công việc đến tận cùng. Cuộc sống đủ việc làm, đủ thu nhập, đủ một chút bổng lộc, đủ cống hiến cho đến lúc về hưu. Nay mỗi người sống mỗi miền – Giang: Sài Gòn; Bính: Vinh; Ảnh: Hà Nội. Cả 3 đều lấy vợ khác nghề, mỗi nhà đều sinh được 2 cô gái “tài năng” tự tìm được ngành nghề mà không cần gợi ý của bố mẹ.
Thế
đấy, chúng tôi cứ thế mà chung sống một thời, chia tay một thời. Nhưng cái lạ mỗi
khi gặp một người lại nhớ đủ 3 người, nói chuyện người này lại nhớ kẻ kia. Rồi cuộc
sống chia ngả các theo đuổi riêng tư nhưng có điều kiện lại cứ tụ nhau – khi thì
đủ 3, khi chỉ có 2 – nhưng câu chuyện và tâm tư thì luôn như có đủ cả 3!
[2] Về tính cách, nếu dựa theo hành vi
thì người ta chia thành 4 nhóm: Thống trị (Dominance); Ảnh hưởng (Influence); Ổn
định (Steadiness) và Tuân thủ (Conscientiousness).
[3] Tính cách chia theo cặp đặc điểm thì có 4 nhóm:
Hướng nội/Hướng ngoại; Cảm nhận/Trực giác; Lí trí/Cảm xúc; Nguyên tắc/Linh hoạt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét