Chuyện
quanh bếp ăn tiểu đoàn
Từ sau khi bỏ huấn luyện, bộ độ hàng ngày đi chơi loanh quanh trong vùng rồi chờ đến giờ thì đi ăn. Vì tự do đi lại không ai quản được nên nhiều người bỏ cơm, đến giờ ăn chỉ có số có mặt vào lấy hết những phần cơm đã chia ở bếp tiểu đoàn. Đại loại nhóm nào có người đi vắng thì lấy cơm của họ, nhưng có nhóm đi vắng nhiều người thì cuối cùng là ai cùng vào lấy, mạnh ai lấy đó, nhưng vì thừa nhiều nên không có ai mất cơm cả. Chuyện lao vội vào lấy cơm, lấy tất cả mọi thứ rất nhốn nháo đáng xấu hổ. Tụi “anh nuôi” thấy thế cũng chẳng nói gì. Anh nào đến chậm thì chắc chắn biết không còn cơm để dành cho mình nên không đến nữa hoặc tìm nhóm quen của mình mà ăn chung.
Cơm
bộ đội thì nếu ăn mỗi người 1 suất cũng đủ, không đói. Tiêu chuẩn lương thực
cao 21kg/tháng, nhưng thức ăn thì có rất ít. Khi ăn không hết cơm, bộ đội cho cơm
vào mũ cối đem ra các quán ven đồi đổi lấy nước chè xanh, kẹo dồi, thuốc lá…
Các quán dạo này mọc quanh lán trại ngày càng nhiều, ngồi tếu táo uống chè tán
gẫu vui đáo để, nhất là một số quán có mấy cô gái thôn nữ xinh xắn bán chè xanh…
Những
ngày này bộ đội được chia khẩu phần bị ăn bớt rất tệ. Một số anh em phản ứng
kêu gọi yêu cầu kiểm tra bếp ăn. Có người thấy cán bộ khung lấy cơm về có suất
cơm với rất nhiều thức ăn ngon trong khi cùng tiêu chuẩn như nhau. Anh nuôi
quân nói một câu tôi còn nhớ đến tận bây giờ: “miếng ăn là miếng nhục nhưng miếng
nhục là cục thịt nạc”. Nghĩ đến mà não lòng!
Chuyện
bộ đội mất cơm
Như đã nói, lúc này mạnh ai nấy ăn, nhưng không ai không có ăn vì số suất cơm bao giờ cũng nhiều hơn số đi ăn hàng ngày.
Một
hôm chúng tôi lấy xong cơm chuẩn bị tìm chỗ ngồi ăn với nhau thì một nhóm bộ đội
mới chuyển từ khu dân vào mới rề rà đến ăn. Họ nghĩ đúng giờ mới đi ăn, nhưng gần
tới giờ ăn thì anh em ở doanh trại chúng tôi đã có mặt cả rồi, thành ra khi bọn
mới tới thì không còn suất nào. Vào bếp hỏi thì bọn nuôi quân bảo đã phát hết rồi.
Toán
này là số bác sĩ-sĩ quan ĐH Y Hà Nội. Bọn này cứ lí sự với bọn nuôi quân là tại
sao lại không có cơm trong khi chúng tôi đến đúng giờ ăn. Cãi nhau có vẻ ầm ĩ,
chúng tôi nghĩ nếu cứ cãi tụi nuôi quân thì làm sao cơm được vì thực ra bọn chúng
đã chia ra đầy đủ cả rồi.
Một
lúc sau mấy anh mới quay ra chỗ chúng tôi và thấy nhóm nào cũng dư suất ăn mà
có ít người ăn. Nhóm bác sĩ bắt đầu quay ra hỏi và cãi nhau với chúng tôi. Bọn
một số trường khác to tiếng và cãi lại, thế là cãi với nuôi quân không được cơm
thì cãi với bọn đã lấy được cơm. Chúng nó kể tên những thằng hôm đó đi vắng nên
đấy là cơm của bọn chúng. Nhóm mới tới không ai lấy cơm của bọn lính “ma cũ”. Một
anh giọng miền Trung to tiếng lí lẽ là chúng tôi tại sao lại không được ăn
trong khi các anh ăn thì không hết.
Nhóm
tôi cũng không ai nói gì vì chúng tôi cũng chỉ lấy dư chút ít so với số có mặt
nhưng Bính nghe tiếng giọng xứ Nghệ nên bảo: hay là ta chia cho mấy anh ấy ăn
cùng, đằng nào mình cũng không ăn hết. Mọi người đồng ý gọi nhóm mới đến nhận
cơm lấy dư, tất nhiên là thức ăn có thể đã không đủ như chia ban đầu, nhưng dù
sao cũng gọi là có bữa.
Người
nói to ấy là bác sĩ Lê Văn Tiệc có lẽ đã quen với Bính từ trước chăng? Đó chính
là lần đầu tiên chúng tôi gặp anh Tiệc (sau này đi QK 9 và tôi đã có dịp nói
nhiều về anh). Chúng tôi trao đổi với nhóm bác sĩ là buổi chiều cần đi ăn sớm hơn
để không bị mất cơm. Bọn này cũng “thích nghi” ngay với hoàn cảnh kiểu doanh trại
lúc này. Nhưng vấn đề là tại sao bọn giao thông, xây dựng, bách khoa… lấy rất nhiều
cơm lại không ai chịu nhường mà nhóm nông nghiệp chúng tôi lại sẵn lòng chịu
nhường?
Chuyện
chặt cây phá hoại
Cũng
trong tình trạng tự do không quản lý, nhiều anh em ở ngoài làng đòi lấy gạo và
thực phẩm về nhà dân tự nấu ăn. Đây là việc làm sai quy định nhưng vì bị phản ứng
mạnh quá nên tiểu đoàn ấy đã đồng ý. Thế là hàng ngày họ tự nấu ăn khi phải nhờ
củi và nồi niêu của chủ nhà.
Lấy
củi nấu lâu ngày của dân thì ngại nên một số nhóm đi lấy củi về nấu. Loanh
quanh một hồi thì vào đồi chặt trộm 1 cây bạch đàn về làm củi đun góp với dân.
Thấy bộ đội lấy vài cây, bảo vệ HTX cũng biết nhưng không can ngăn mạnh mẽ. Thế
là bắt chước nhau, hàng trăm nhà có bộ đội hàng ngày đi chặt vài cây gọi là kiếm
củi về cho dân. Dân thì cũng không can ngăn gì vì bộ đội lấy chứ không phải họ.
Chỉ vài ngày sau, bộ đội mang dao và xe kéo vào phá các đồi cây ở tiểu đoàn
chúng tôi và khoảng dăm ngày thì các đồi bạc đàn trống trơn trụi. Bộ đội được
dân đồng tình đã phá hoại toàn bộ khu đồi trọc được tạo ra bởi các phong trào “trồng
cây gây rừng” nhiều năm.
Rõ
ràng sự quá khích trở thành hoạt động phá hoại rất nguy hiểm ảnh hưởng đến địa
phương và tai tiếng của bộ đội. Thương thay những đồi cây thưa thớt nay chỉ còn
trơ gốc!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét