Đó là chuyện của nem, sẽ có dịp nói sau. Ở đây chỉ là
chuyện bàn ăn...
Bữa ăn có nem thường được nếm trước khi ăn và sau bữa ăn.
Nhìn đống lá chuối tươi bọc nem sách đầy bàn, ông Tỏn nghĩ ngay đến tuổi trẻ trâu
lấy lá chuối làm kèn thổi khi xưa. Ông làm thử, 2 đứa hau háu xem và bắt chước,
thế là kèn ông bố thổi thì kêu, còn kèn của bé làm không kêu. Bà mẹ thấy thế cũng
làm, cả cụ Tôn cũng làm. Thì ra họ đều nhớ những thời trẻ trâu...
Kèn của ông Bố kêu tú... ụ... Kèn của bà Tủng kêu Tí tí tí
tí... Kèn cụ Tôn kêu Tét tét... Ông Tỏn nói kèn bố kêu kiểu tiếng thổi cái tù-và thổi bắt trâu
ăn lúa dọa trẻ con của ông quản đồng ruộng hồi xưa. Bà Tủng nói kèn của bọn trẻ
bắt chước kèn tổ sâu, còn cụ Tôn thì bảo giống kèn của mấy ông bán kẹo đổi lúa
thổi ở ngoài đồng...
Hai đứa bé thì không kêu vì chưa biết thổi vì không biết
ngậm và lấy hơi.
Khi bà mẹ và ông bố làm sẵn thì bắt đầu biết thổi, kèn của
Tun kêu tu tét, tu tét, kèn của Téng kêu te te tụt...
Bữa ăn nem là những bữa cười vang nhà, con mèo thấy lạ bỏ
chạy ra xa, con chó nhơ ngác tưởng hôm đó có đội văn công thổi kèn. Tun bảo kèn
con thổi giống tiếng... Téng bảo kèn con giống...
Thế là từ đó các kiểu kèn có thêm nhiều kỹ năng mới ngày
càng cao và ăn nem thổi kèn vừa ngon vừa vui vì đầy tiếng cười trên mâm...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét