Hồi ấy,
tôi 9 tuổi, là mùa hè năm 1966, sắp bước vào lớp 2 (trong chương trình 10 năm
phổ thông[1]). Tình tôi nhút nhát, lại gầy-đen-còi
cọc, yếu hơn các bạn cùng tuổi nên nhìn bé như 5-6 tuổi. Tôi hay mặc cảm với
mình và rất sợ gặp người lạ, chỉ thích chơi một mình quanh nhà.
Hôm ấy
trưa hè nắng nóng, tôi mang cái gáo dừa ra cầu ao cạnh nhà tắm. Cả làng như
đang ngủ say, rất vắng lặng. Tắm chỉ là ngồi múc nước dội lên người cho mát rồi
ngắm con chim trên cây, con cá dưới ao bèo chứ không có kì cọ gì. Tôi đang ngơ
ngẩn nhìn mấy con bọ nhảy trên mặt nước, bên dưới có mấy con cá tí tẹo lấp lánh
màu rất đẹp bơi qua lại thì bỗng giật mình nghe tiếng bước chân người. Tôi vội
thu dọn để chạy về nhà. Khi đứng lên và… không kịp nữa rồi: một chị học sinh K8[2] đang trọ trong làng đã đứng
trước mặt tôi. Thấy tôi vội vã bỏ đi thì chị nhẹ nhàng bảo tôi dừng lại và bảo tôi
ngồi xuống cầu ao để chị tắm cho tôi.
Chị tắm
rất kĩ, kì cọ các ghét bẩn trên người đen gầy của tôi, vừa tắm vừa nói chuyện về
phải giữ gìn vệ sinh cơ thể, tự chăm lo cơ thể để khỏe mạnh, từ đó biết tự lập làm
nhiều việc của bản thân. Tôi rất xấu hổ không dám nhìn và nói chuyện với chị,
chỉ để cho chị kì cọ và lắng nghe. Khoảng mươi phút, chị bảo xong rồi, mặc áo
quần vào rồi về. Chị thì đi tiếp lối mòn ngõ nhỏ về phía giữa làng.
Tôi
không biết chị ấy là ai, đang trọ ở nhà nào trong làng, chỉ thoáng thấy khoảng
độ tuổi 14-15, da trắng, bàn tay rất mềm mại, kì cọ cho tôi và nói chuyện nhỏ
nhẹ giọng Quảng Bình, hình như có mái tóc dài khi tóc chạm vào lưng tôi. Chị đến
và đi rất nhanh nhưng đã kịp tắm cho tôi sạch sẽ. Cảm giác vừa lạ vừa sợ là những
gì tôi còn nhớ được rõ nhất lúc ấy về chị.
Tại sao
chị ấy lại dành sự chăm sóc chu đáo cho một đứa trẻ như tôi trong làng này. Nhà
tôi khi đó đang có các nữ sinh sư phạm ở trọ nên không được phân công nhận học
sinh K8, nhưng vì sao chị lại không ngại ngần để tắm cho tôi. Rõ ràng chúng tôi
không hề quen nhau. Hay vì chị ấy thấy tôi bẩn quá, hay vì chị ấy siêng năng
quen làm việc giúp người, hay vì chị ấy đang nghĩ tôi như đứa em trai của chị
cũng đang được đưa ra sơ tán theo K8 ở một làng nào đó?
Ít lâu
sau, lớp K8 của chị ở làng tôi được chuyển lên các huyện vùng núi an toàn hơn (làng
tôi gần vùng bom đạn của máy bay Mỹ) nên tôi không bao giờ được biết gì về chị ấy
nữa. Cho đến nay mỗi khi tắm tôi vẫn thường nhớ cảm giác bàn tay mềm mại của một
cô gái đang tuổi dậy thì kì cọ trên vai, trên lưng mình. Một cảm giác đầy lòng
thành kính và biết ơn trong tình người xa lạ.
[1] Trong
chương trình 10 năm học phổ thông, hồi ấy chúng tôi đủ 7 tuổi vào lớp Vỡ lòng,
8 tuổi lớp 1,… và hết 17 tuổi thì xong lớp 10.
[2] Chiến dịch
K8 hay Kế hoạch 8 là một chiến dịch trong cuộc chiến tranh
Việt Nam kéo dài từ tháng 8 năm 1966 đến cuối năm 1967. Đây là
cuộc trường chinh sơ tán bằng đường bộ hơn 30.000 học sinh từ 5 đến
15 tuổi ở Quảng Bình, Quảng Trị (các vùng Vĩnh Linh, Gio Linh, Cam Lộ) ra
sinh sống và học tập ở các tỉnh phía Bắc là Nghệ An, Thanh Hóa, Ninh Bình, Nam
Hà, Thái Bình. Chiến dịch này do Bác Hồ chủ trương nhằm di chuyển những
người không thể cầm súng ra khỏi vùng hủy diệt của chiến tranh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét